CHỈ CẦN TIN THÔI
                                      

Chúa bảo ông trưởng hội đường: “Ông đùng sợ chỉ cần tin thôi.” (Mc 5:36) Ông đă tin và con ông được cứu sống.


Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ai đi tới. Vừa thấy Đức Giêsu, ông ta sụp xuống dưới chân Người, và khẩn khoản nài xin: “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống.” Người liền đi với ông… Ông đă tin và con ông được cứu sống. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người. Có một bà bị băng huyết đă mười hai năm. V́ bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu.” bà đă rờ được . Tức khắc, máu cầm lại và bà cảm thấy trong ḿnh đă khỏi bệnh. Ngay lúc đó, Đức Giêsu thấy có một năng lực tự nơi ḿnh phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông và hỏi: “Ai đă sờ vào áo tôi?” Các môn đệ thưa: “Thầy coi đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy c̣n hỏi: “Ai đă sờ vào tôi?” Đức Giêsu ngó quanh để nh́n người phụ nữ đă làm điều đó. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người. Người nói với bà ta : “Này con, ḷng tin của con đă cứu chữa con. Con hăy về b́nh an và khỏi hẳn bệnh.”(Mc 5:22-34)


Hai phép lạ làm nổi bật cuộc chiến thắng của Đức Giesu đối với bệnh tật và cái chết. Người ban ơn cứu độ cho những ai tiếp xúc với Người nhờ ḷng tin.


Suy niệm đoạn Phúc âm này cho tôi thấm t́nh. Thời đại chúng ta đang sống là thời đại hồng ân được đón nhận Ḿnh Máu của Chúa Giêsu, được ấp yêu, nỉ non vui buồn chia sẽ. Mà chính đó là điều Chúa mơ ước ban tặng cho ta. Bí tích Thánh Thể t́nh yêu cho ta cảm mến cậy tin ở Ngài.


Phúc âm trường thuật rơ ràng. Lư do ở đây chính là khi chúng ta đến đụng chạm tới Thiên Chúa, Ngài cũng sẽ đụng chạm đến chúng ta, như trong câu chuyện người đàn bà bị băng huyết đụng đến gấu áo Chúa Giêsu.Viết đến đây, tôi cảm thấy thấm buồn bao nhiêu năm rước Chúa ơ hờ.


Để Chúa cô đơn giá lạnh trong giây phút Ngài đến thăm hồn tôi, không tâm t́nh với Chúa nên lời yêu thương, xin nầy xin nọ đủ điều. Thế mà Chúa vẩn lặng im tủi buồn, t́nh thương ban tặng nhưng không cho con cái, nhưng chúng nó ơ hờ, thế mà không buồn không giận vẫn chờ vẫn trông. Ôi! T́nh yêu của Chúa…


Nếu như không có đức tin, chúng ta sẽ chẳng nghĩ ǵ đến việc hướng nh́n lên Thiên Chúa trong tất cả mọi nhu cầu của chúng ta. Không tin vào Chúa Giêsu là Thiên Chúa, th́ cũng phải nh́n nhận là bậc Thiên tài, hai ngàn năm qua, có ai như Ngài?


Nếu như không có đức tin, cho dù chúng ta có hướng nh́n lên Thiên Chúa đi nữa, th́ những lời cầu nguyện của chúng ta sẽ thiếu hiệu quả.


Thầm suy nghĩ lại thấm buồn, từ lâu tôi đă dại khơ bơ vơ, chạy theo trần thế như khờ, đến khi đời đá mới quay trở về, xin nầy xin nọ tứ bề, nghĩ đến cái tôi ích kỷ vô cùng lớn lao, không ban như ư, than thân tránh Chúa, cuộc sống như thế? Nghĩ sao, hỡi người!.


Đức tin không phải là cái tôi có thể tạo ra, nghĩ tưởng mơ ước theo ư ḿnh. Từ lâu, tôi đă dại khờ, tin có Chúa quyền năng, xin ǵ được đó như ḷng ước mong, không cho, trách cứ hàm hồ, thế rồi buồn khổ bỏ rơi t́nh Ngài, đi t́m bóng quế hồn ma chơi vơi giữa cảnh phồn hoa khói mù.


Satan làm chủ hồn tôi, tưởng như sống măi, sự chết không về, đức tin tôi đă chết từ lâu. Tại sao vậy? V́ chúng ta quá dễ dàng chấp nhận một thứ đức tin h́nh thức không nội dung, một thứ đức tin tương tự như một kiến thức không ăn nhập ǵ với cuộc sống thực tế, đi lể cho có v́ đó là luật buộc, sống hàng đôi, chờ khi hấp hối ăn năn là vừa, như anh trộm lành bên hữu Chúa Giêsu trên thâp giá, nghĩ mà đau xót vô vàng…Hôn nay Chúa gọi con về th́ sao?


Thánh lễ là đỉnh và là nguồn t́nh yêu của Chúa Cha ban cho con cái Ngài qua Chúa Giêsu, Con Chiên tinh tuyền dâng hiến.


Từ nay, chí quyết can trường sống ngoan, tham dự Thánh lể với tâm t́nh tạ ơn.


Trong Thánh Lễ, ta chăm chú nghe lời Chúa và bài giảng của chủ tế. Ḷng ta ấm lên khi Lời Chúa thấm một chút vào tâm hồn. Ta tích cực đối đáp và cùng hát với cộng đoàn: Tôi sẽ cầu nguyện với tấm ḷng, nhưng cũng cầu nguyện với trí khôn nữa. Tôi sẽ ca hát với tấm ḷng, nhưng cũng ca hát với trí khôn nữa (x. 1Cr 14:15) Rồi trong phần hiệp lễ, ta vui vẻ mời gọi Chúa vào ḷng ḿnh để xác tín và sống trong t́nh yêu Chúa mạnh mẽ hơn, chứ không chỉ lên rước lễ như những năm tháng dại khờ con đă đi qua.


Thiên Chúa tạo dựng chúng ta cho Ngài và tôn thờ Ngài. Nhưng Ngài không muốn tạo dựng chúng ta như những con người máy để ca ngợi Ngài. Trái lại, Ngài muốn tạo dựng chúng ta để chúng ta đi vào hiệp thông với Ngài, dự phần với Ngài trong cuộc sống ngay ở trần gian. Chúa đến trần gian để t́m hơi ấm của t́nh người.


“Nầy đây, Chúa ơí! Con hiến dâng lên Ngài niềm tin, tâm tư, cùng trái tim nồng cháy.
Từ đây, hăng say thec bước chân của Ngài, trung kiên làm chứng nhân Nước Trời, thắp lên hạnh phúc cho muôn người.”


Hát th́ hay, nhưng cuộc sống quá khó khăn, thân xác con quá nặng nề. Chúa cho mỗi ngày 24 giờ, tự con làm chủ lấy đời con, nhưng vẫn không đủ để chia cho Chúa một khắc nhớ Chúa, mỗi tuần một giờ dự bàn tiệc thánh để tiếp nhận hồng ân chờ đón ngày về gặp Cha trong ánh mắt yêu thương triều mến: “Hăy vào hưỡng phần thưởng Cha đă dành cho con.”
Cúi đầu thầm lặng u hoài. Từ lâu con sống lạc loài vô ơn. Giờ nầy chỉ biết van lơn. T́nh Cha lai láng cao hơn non ngàn.


Xin ban thêm cho chúng con niềm tin sống bởi đức mến và luôn nghe tiếng Chúa gọi mời: “Con đừng sợ, chỉ cần tin thôi”(Mc 5:36)


Người Kitô hữu vui mừng v́ luôn có Chúa ẩn ḿnh trong tim.
Kiếp người, sinh kư tử quy,
Cuộc đời là nẻo đường đi lối về.
Chúng ta quyết sống chỉnh tề,
Đong đưa Lời Chúa, tứ bề yên vui.


Nam Giao