MỘT LỜI PHÁN BẢO      (Mc 4:35-40)

                                  

Đêm khuya tĩnh lặng như tờ,
Con thuyền lướt sóng, vô bờ mênh mông.
Tông đồ của Chúa ấm lòng,
Giê-su chính thật bông hồng tặng ban.

Phút giây thinh lặng trần ngâm,
Chúa Con yên giấc âm thầm êm trôi.
Gối đầu, chiếc gối ngủ thôi,
Bao nhiêu thuyền khác nổi trôi theo cùng.

Thình lình gió chướng bão bùng,
Các ông sợ quá, vô cùng quýnh lên.
Nước vào tràn ngập lênh đênh,
Thầy ơi! chúng ta chết đến nơi rồi.

Sao Thầy bình thản không lời,
Đoàn con hoảng sợ lắm thời bồn chồn.
Giê-su cất tiếng ôn tồn,
Ngăm đe gió hú im mồm lặng thinh.

Truyền cho sóng biển im lìm,
Tức thì phẳng lặng, yên bình trăng thanh.
Tông đồ rung động lâng lâng,
Phát lên cảm phục, tâm thần mến yêu.

Người đầy uy thế không kêu,
Cho ta nhìn thấy mĩ miều cậy trông.
Giê-su quả thật trinh trong,
Muôn dân ở thế, đợi trông mong chờ.

Sử ghi đậm nét hồn thơ,
Hơn hai ngàn năm còn đó gẫm nhìn.
Người Ki-tô hữu niềm tin,
Vào Con Thiên Chúa, thấm tình yêu thương.

Sa tan nhả khói tơ vương,
La to hét lớn xông hương tiền tài.
Vui chơi hưởng thụ mãi hoài,
Cho đời no thỏa miệt mài giàu sang.

Giòng đời xuôi ngược lang bang,
Đầy kho tích lũy, tấm thân chóng tàn.
Cho dầu nhiều bạc lắm vàng,
Cũng không mua được bình an tâm hồn.

Ung thư nó đến bồn chồn,
Nương nhờ khoa học bảo tồn tấm thân.
Không ai giải nổi hồi âm,
Các nhà Bác Học âm thầm chết thôi.

Giờ nầy, mới thấy nổi trôi,
Chỉ mong tình Chúa thương tôi phút nầy.
Quỷ ma rình rập âm thầm,
Phát ra tiếng nói như gần trong tôi.

Cả đời bạc bẽo lôi thôi,
Hưỡng thụ cho đã để rồi ăn năn.
Nhưng mà tình Chúa ân ban,
Giê-su đang đợi chờ con quay về.

Sóng lòng biến động tái tê,
Cho con can đảm tỉ tê nên lời.
Đời con quả thật tả tơi,
Tình Cha bao phủ sáng ngời yêu thương.

Từ nay quyết sống can trường,
Đong đưa Lời Chúa, miên trường sống ngoan.
Ngước nhìn lên Mẹ lo toan,
Chúc vinh Thiên Chúa cao quang cửu trùng.


Nam Giao