TRÊN ĐƯỜNG LÊN NÚI SỌ CỦA ĐỨC KITÔ

                                      

Trên vai vác nặng thật tình,

Ra đi thất thểu một mình tủi thân.

Nhìn quanh chả thấy người thân,

Lần đầu ngã quỵ, âm thầm xót xa.



Có thấy Mẹ Ma-ri- a,

Hai hàng nước mắt chảy ra rụng rời.

Đi theo dấu máu con rơi,

Chúng xô, chúng đá tơi bời con ta.



Giê-su vẫn phải đi mà,

E rằng không đến Golgo-ta kịp giờ.

Nhìn quanh bao kẻ đứng chờ,

Thấy người đau khổ, thẫn thờ gẫm suy.



Si-mon quân dữ thị uy,

Kề vai tiếp Chúa, cũng tùy sức thôi.

Mặt Chúa đầy máu mồ hôi,

Có người phụ nữ, hởi ôi, tới liền!.



Tay cầm khúc vải tinh tuyền,

Đưa cho Chúa thấm in hình trên khăn.

Lần hai, qụy ngã, lại nằm,

Hò reo inh ỏi, đạp lăn bời bời.



Hùa nhau không tiếc một lời,

Giê-su đứng dậy, thôi thời tiếp đi.

Nhiều người phụ nử theo vì

Lòng đầy trắc ẩn, rồi thì khóc than.



Giê-su quay lại nhìn ngang,

Các người chớ có kêu van làm gì.

Tâm hồn rõ nét chi li,

Lần ba, qụy ngã, nằm thì khá lâu.



Gẫm suy tình Chúa thương tôi, tim tôi đau nhói là vì vô ơn, sống như loài thú không hồn, lo cho thân xác quên hồn linh thiêng, ngày mai tôi thác rồi thì ra sao?...

Không đọc Lời Chúa, làm sao cảm thông tình Ngài. Ăn ăn, ngủ ngủ, ngày qua tháng về, thế rồi hết kiếp làm người, đến ngày tóc bạc lung còng, nhìn lại quá khứ, ta làm được chi cho hồn ?...

Hôm nay, Lời Chúa gọi mời: Khi điệu Đức Giêsu đi, họ bắt một người, tên là Simon, gốc Kyrênê, đặt thập giá lên vai cho ông vác theo sau Đức Giêsu. Dân chúng đi theo Người đông lắm, trong số đó có nhiều phụ nữ vừa đấm ngực vừa than khóc Người. Đức Giêsu quay lại nhìn các bà và nói: “Hởi chị em thành Giêrusalêm, đừng khóc thương tôi làm gì. Có khóc thì khóc cho phận mình và cho con cháu của chị em.” (Lc23:26-28).

Sao không thấy các người Chúa chọn?... các người đón nhận phép lạ của Người…

Nghĩ đời mà chán cho đời, trần gian là bãi chiến trường, người khôn kẻ lại thi nhau lên đường.

Người đời thường nói: “Vai mang bị bạc lè kè, nói quấy nói quá, người ta nghe rầm rầm.”

Hôm nay, Lời Chúa gọi mời chị em phụ nữ chúng tôi: “Hởi chị em thành Giêrusalêm, đừng khóc thương tôi làm gì. Có khóc thì khóc cho phận mình và cho con cháu của chị em.” (Lc23:26-28).

Lời Chúa xé nát tim tôi, Chúa nói với những người phụ nữ chọn ơn gọi gia đình.

Trên đường Thập Tự đớn đau, nghe như tiếng Chúa gọi mời chúng con,Thầy đi chịu chết vì con.

Đừng cảm xúc giây lát, rồi quên đi. Hãy yêu với hết tâm tình. Vâng lời Thầy dạy, thực hành yêu thương, gia đình ơn gọi cao vời, với nguồn ơn thánh của Thầy ban cho: chồng thánh, vợ thánh, con thánh, thiên đàng trần gian, Giáo hội huy hoàng, xã hội an vui, thế giới hòa bình.

Gẫm suy tình Chúa cho mình vươn lên, không còn mê ngủ như xưa, với nguồn ơn thánh quyết tâm quay về, không để Chúa phải buồn lâu, sống trong tình Chúa ngát hương tình người.

Bổn phận làm vợ, làm mẹ đè nặng tâm tư, không làm ánh sáng trong gia đình thì làm ánh sáng tại đâu?

Lạy Chúa chúng con yếu đuối, sống xa tình Chúa, mê đời phù vân. Lời Chúa, con để ngoài tai, không ôm lấy Chúa làm sao sống lành. Quỷ ma ôm kín hồn con, thói hư tật xấu theo con tháng ngày!…

Được làm phụ nữ tuyệt vời! Thiên chức làm mẹ là một hồng ân, cuộc đời đầy ý nghĩa, hãy cố gắng sống chứng nhân Nước trời.

Học gương Đức Mẹ xin vâng, cuộc đời phó thác nên lời tạ ơn.

Nhìn bà thánh Vêrônica lau mặt Thầy Chí Thánh trên con đường Thập giá, bà xô đẩy len lỏi qua đám đông để mang đến một niềm an ủi nhỏ nhoi cho Chúa. Xin cho chúng con can đảm sống chứng nhân giữa lòng thế giới hôm nay, chu toàn bổn phận với ơn gọi của mình.



Từ lâu tôi đã dại khờ,

Say mê phù phiếm, lu mờ tình Cha.

Con đường Thập Tự đi qua,

Giê-su tất tưởi xót xa đoạn trường.



Con xin ôm Chúa miên trường,

Đáp đền tình Chúa, can trường sống ngoan.


Nam Giao