B̀NH AN VUI SỐNG

 

 

 

Ăn ăn nói nói cười kh́,

Ngày mai phải chết thôi th́ xót xa.

Cuộc đời dẫu có bôn ba,

Có khi dừng lại mới là người khôn.

 

Dầu cho thân xác hao ṃn,

Ngày qua tháng lại, ta c̣n cậy trông.

Có tin Thiên Chúa hay không?

Con người cũng phải ngước trông lên Trời.

 

Loài người ư chí Trời ban,

Quyết dùng để sống trọn t́nh nghĩa ân.

Cảm thương đồng loại đồng lân,

Lương tâm hối thúc xích gần lại nhau.

 

Lương tâm lắng nghe đêm thâu,

Nhớ hơn thú vật chia nhau t́nh người.

Làm lành lánh dữ vui tươi,

T́nh người thắm đượm t́nh Trời ở tâm.

 

Loài thú đâu có thành tâm,

Muốn mà không được, cắn nhầm chủ nhân.

Nó nào có biết thi ân,

C̣n ta chia sẻ t́nh thâm Chúa Trời.

 

Loài người khác hẳn kia mà,

Hồn trong thân xác, mới ra thành người.

Xác thời ăn nói vui cười,

Hồn không thấy được, ta lười chăm lo.

 

 

 

 

 

Đồng hồ tíc tắc thờ ơ,

Nó đi đi măi không chờ đợi ai.

Đau ḷng trước cảnh thiên tai,

Cũng là dấu chỉ giúp ta ôn bài.

 

Niềm tin giúp bám vào Ngài,

Thánh Thần của Chúa dạy bài yêu thương.

Yêu thương đâu phải tầm thường,

Với sức thiêng mới kiên cường quyết tâm.

 

Trời cao đất thấp tri âm,

Giúp ta thấy được hướng lên của đời.

Không c̣n trốn chạy bâng quơ,

Giê-su nhập thế lên Trời kéo theo.

 

Giữa đời trần thế cheo leo,

Có Lời Thầy dạy như neo an toàn.

Giă từ đâu phải đoạn trường,

Nhưng là chung hưởng thiên đ́nh bên Cha.

 

Gẫm suy đời Chúa v́ ta,

Tâm con nay quyết đem ra thực hành.

Sống đời con Chúa trung thành,

Cành nho nhất quyết bám liền thân Nho.

 

Xin Thầy Chí Thánh ban cho,

Yêu Thầy, con quyết lần ṃ đi lên,

Thánh Thần mau đến ban thêm,

Bảy nguồn Ơn Thánh, vững bền giúp nhau.

 

Nam Giao