THỜI GIỜ CÒN CHÚT VÀNG SON
Bao năm đã sống vô tình.
Rã rời, mới thấy thân tàn đơn côi.
Dịch bệnh cô-vid gọi mời,
Gẫm suy mới thấy cuộc đời mong manh.
Từ ngày xa Chúa đi vòng,
Thời giờ đi mãi không mong trở về.
Thế là tan một giấc mơ,
Làm sao chuộc lại tuổi thơ dại khờ.
Chuyến tàu đệnh mênh lắc lư,
Có ai tránh được, giã từ trần gian.
Người nghèo đói khác lầm than,
Đồng tiền bác gạo trao ban ân tình.
Dịch bệnh co=vid vô hình,
Nhưng là bài học cho mình gẫm suy.
Bóng hình của Chúa Giê-su,
Nhìn tôi say đắm lê mờ xót xa.
Ảnh màu rõ nét Giê-su,
Dư âm vọng lại tình yêu đợi chờ.
Trần gian bạc bẽo vu vơ,
Trăm năm cũng chỉ lu mờ trôi qua.
Giê-su Cứu Thế dặm xa,
Hy sinh chấp nhận vượt qua khổ hình.
Niềm tin sáng chói lung linh,
Cho con cảm nghiệm tình thương nhiệm mầu.
Sương khuya thấm lạnh vai gầy
Gẫm suy tình Chúa con đây bạc tình.
Trời khuya cho chút lặng thinh,
Thân thưa với Chúa tâm tình con thơ.
Niềm tin vào Chúa Ki-tô
Tín hữu không thể trầm kha vong hồn.
Tìm về bên Chúa nương thân,
Chuyên chăm Lời Chúa nhất tâm trong Ngài.
Nam Giao