BÓNG THẦY QỤY NGÃ LÊN ĐỒI CAN VÊ
Mộng lành gợi nhớ nên lời,
Bóng Thầy quỵ ngã lên đồi CAN-VÊ.
Một mình tủi nhục ê chề,
Mối tình thiêng thánh không hề kêu ca.
Hôm nay kỷ niêm lại về,
Con thương Chúa lắm xót xa cỏi lòng.
Cúi đầu thống hối ăn năn,
Mùa Chay Tuần Thánh quyết tâm trở về
Đêm nay nhìn ánh trăng tà,
Tình ta dâng Chúa thật là vô ơn.
Chúa thương nào tính thiệt hơn,
Đi vào cái chết, cho tròn tình yêu.
Đời ta sống thật trớ trêu,
Trầm mình trong chốn rong rêu bụi đời.
Ồn ngào ong bướm lả lơi,
Không còn nhớ đến Ngôi lời chờ mong.
Từ lâu con đã niêm phong,
Lạc xa tình Chúa đi rong tháng ngày.
Bỏ Thầy cô quạnh như vầy,
Tình thương của Chúa ôm sầu con hư
Nhìn lên trời thẳm bao la,
Khô cằn sa mạc xa Cha lâu rồi.
Cha chờ, Cha đợi bồi hồi,
Xin Cha cho hạt mưa rơi thấm hồn.
Thánh thần ôm ấp bảo tồn,
Hồng ân cứu độ thác nguồn Thánh Tâm.
Ôm ghì lấy Chúa hồi âm,
Thánh kinh Lời Chúa thành tâm thực hành.
Hồn ta thắm nét tươi hồng,
Thánh linh Thiên Chúa thấm nồng hồn thơ.
Từ nay không sống ơ hờ,
Hoan ca Thiên Chúa tôn thờ sống ngoan.
Nam Giao