CÁI CHẾT CỦA TÔI

04/11/2020
CÁI CHẾT CỦA TÔI

 

 

 

Bóng chiều còn chút nắng hanh,
Tạ ơn Thiên Chúa bình an luôn về.
Tình yêu được Chúa vổ về,
Gĩa từ đời tạm hương quê Nước Trời.

 

Một điều hoàn toàn chắc chắn, là tôi phải chết;

 nhưng có một điều hoàn toàn không biết chắc, là tôi sẽ chết lúc nào? Cách nào?

Vì thế tôi phải luôn tỉnh táo. Dù hoàn cảnh thế nào, khi chết tôi cũng chả mang theo được gì, bỏ lại tất cả;

 tôi sẽ ra đi một mình, ra đi một lần không bao giờ trở lại;

 một sự ra đi dứt điểm, không thể sửa đổi, một sự ra đi bắt buộc,

 không ai trên trần gian này nếu kéo được. Không thể chần chờ, có ai sống mãi để rồi hoan ca?

Hãy để sự chết mở mắt cho tôi khám phá những điều tôi tưởng không muốn thấy.

 Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn, nào được ích gì?

Đối diện với cái chết, tôi thấy chỉ việc phụng sự Thiên Chúa là quan trọng.

 Còn những việc lạm dụng của cải là điên rồ;

những danh dự tôi ham muốn, thực ra chỉ là những cạm bẫy;

 giàu sang có ích gì cho tôi nếu tôi không tích trữ một kho tàng trên trời.

Tôi muốn một cuộc đời lâu dài mạnh khoẻ, nhưng ích gì nếu tôi không chuẩn bị một cuộc đời vĩnh cửu.

 Để đón nhận cái chết của đời tôi trong an bình,

 tôi phải yêu Chúa và tưởng nhớ Chúa, từng giây phút như hơi thở của sự sống đời tôi.

 

Tôi là người Kitô Hữu,
Niềm tin vào Đức Giê-su Con Trời.
Cửa trời rộng mở gọi mời,
Loài người yêu dấu, cao vời hơn muông.

 

Kiên tâm mến Chúa triền miên Vâng lời Mẹ dạy chung chuyên nguyện cầu,

Trăm năm rồi cũng qua mau, Nắm bàn tay Mẹ, qua cầu trần gian.

LẮNG NGHE TIẾNG CHÚA TRONG TÂM HỒM MÌNH.

 

Con ơi! chớ sống buông tuồng,
Ngày mai phải thác, Cha buồn xót xa.
Uổng công con được sinh ra,
Quay về cho sớm, mặn mà tình Cha.

 

“Chúa là tình yêu cao vời trên ngàn mây xanh. Ấm lòng cho người lữ hành. Chúa là tình yêu!”

 

Nam Giao