CON XIN MẾN CHÚA KEO SƠN
Trời cao đất thấp gặp nhau,
Lòng con mến dậy đậm sâu mối tình.
Phút giây rước Chúa vào mình,
Dù vài ba phút phỉ tình tỉ tê.
Từ lâu tôi dại lắm tề,
Không tâm sự Chúa, chỉ đề xin ơn.
Ơn này ơn nọ thiệt hơn,
Thế mà Chúa vẫn không hờn, đắng cay.
Nhưng lòng trôi nỗi như mây
Hết này đến nọ cứ vầy luôn xin.
Năng đi rước Chúa chỉ vì:
Tưởng xin thì được ôm ghì, xót xa.
Nghe mà chua xót hải hà,
Cứ xin cứ réo rồi ra hết giờ.
Cho Thầy giây phút hững hờ,
Ôi thôi ớn lạnh thờ ơ mến Thầy.
Thế mà tự phụ ứ đầy,
Viếng thăm, thăm viếng mà Thầy nín thinh!
Chúng nào nghĩ chúng vô tình,
Cứ trách, cứ móc như mình trung trinh.
Con dao bò cạp đâu xinh,
Không ban cho chúng, vong tình bỏ đi.
Than thân trách phận chi li,
Lòng Cha đau thắt là vì biết thương.
Cúi đầu tạ tội can trường,
Quyết tâm sống tốt như hương nước Trời.
Với nguồn ơn thánh không ngơi,
Hiệp dâng Thánh lễ sống đời tạ ơn.
Rước Mình Thánh Chúa siêng hơn,
Để con thấm mến Chúa hơn muôn loài.
Hết còn giây phút u hoài:
Con Thầy trao đổi hòa hài yêu thương.
Nam Giao