CON YÊU MẸ
Mẹ ơi! con đã trở về,
Đời người sống giữa bến mê dại khờ.
Đêm về, nhìn ánh trăng mờ,
Chạnh lòng thương tiếc, con mơ Mẹ hiền.
Ma -ri-a Mẹ dịu hiền
Đời không có Mẹ, buồn phiền biết bao!
Chợ đời tiếng quỷ lao xao,
Con đang hụp lặn ra vào ngu ngơ.
Đời con quả thật bơ vơ,
Bỏ quên tình Mẹ, con thơ dại khờ.
Thời giờ qua mãi không chờ,
Người khôn kẻ dại, hững hờ vẫn đi.
Lặng chìm trong khối tình si,
Tâm thời quỷ chiếm chỉ huy cuộc đời.
Hôm nay thân xác rã rời,
Đâu còn sức khoẻ để rồi rong chơi.
Trăng sao lấp lánh bầu trời,
Lặng im, im lặng gọi mời gẫm suy.
Trời cao thăm thẳm quyền uy,
Loài người hơn thú, lương tri thực hành.
Canh khuya nhìn ánh trăng tàn,
Bao năm khờ dại biệt tăm Mẹ hiền.
Lòng đau ruột thắt buồn phiền,
Hồn con ớn lạnh nỗi niềm xót xa.
Một đời chìm nỗi bôn ba,
Lạt phai tình mến, rồi ra dại khờ.
Giờ nầy chỉ biết mong chờ,
Nhìn lên Mẹ thánh, con thơ vững lòng.
Nam Giao