ĐÊM VỀ

19/06/2020
ĐÊM VỀ
Đêm về trăng tỏ sáng ngời
Mình tôi trầm lặng nuốt sầu cô đơn,
Hận mình bạc bẻo vô ơn,
Con người hơn thú có hồn linh thiêng.

 

Sống giữa trần thế như điên,
Bán hồn cho qủy triền miên dại khờ.
Thời giờ đi mãi không chờ,
Gẫm suy mới thấy bòng mờ Qủy gieo.

 

Ngày mai đau ôm cheo leo,
Làm sao cất tiếng xin Trời ban ơn.
Qủy cười vui sướng lờn vờn,
Còn giờ đâu nữa mà mong trở về.

 

Ung thư nó đã chờ ta,
Thế là tan một giấc mơ bỏ Thầy.
Làm sao trở lại những ngày,
Ngây thơ ca hát những bài Thánh kinh.

 

Sương mù phủ kín tâm linh,
Nhớ thương tình Chúa mong mình hồi tâm
Xin ơn can đảm thành tâm,
Trở về bên Chúa tri ân tình Ngài.

 

Gác tay lên trán, hỡi ơi!
Thì giờ tích tắc qua rồi còn đâu.
Gẫm suy tình Chúa thấm sầu,
Lương tâm cắn rứt, lo âu u trầm.

 

Đời con sao lắm lỡ lầm,
Say mê trần thế, đâu cần nhớ thương.
Một thời nát bấy như tương,
Ngã lòng trông cậy, hết vương tình Trời.

 

Lặng im, nghĩ đến phận đời,
Ngước nhìn lên Chúa, ngưng lời kêu ca.
Tiếng lòng phát nhẹ ngân ra:
Con lìa lắm dạo, nhưng Ta luôn hiền.

 

 

Nam Giao