ĐÊM VỀ THINH LẶNG HỒN THƠ
Đêm thanh gió mát lặng im,
Nghe hồn trống vắng, nghe tình đơn côi.
Phù vân ky cóp cả đời,
Đến hồi lên tiếng “người ơi dại khờ”
Giờ nầy mới tỉnh giấc mơ,
Mối tình trần tục bâng quơ được gì
Ai không đến phút sinh thì?
Ai không lặng lẽ chia ly, xuôi dòng
Nhìn lên trời thẳm mênh mông,
Bóng Cha Hằng Hữu, vẫn trông vẫn chờ.
Tình yêu của Chúa vô bờ,
Sao đành khờ dại hững hờ lãng quên.
Cây yêu đang mọc trên nền.
Niềm tin sáng chói soi miền tim con
Giê-su nhà tạm mỏi mòn
Mời con chia trọn nỗi lòng, Chúa nghe.
Hồn con được Chúa chở che
Hồng ân Thánh Thể thành khe thành nguồn.
Ôm ghì tình mến không buông,
Không còn để Chúa lo buồn con thơ.
Quyết tâm ôm Chúa GIÊ-SU,
Thân thưa với Chúa con hư lắm mà.
Nhưng mà tình Chúa bao la,
Tay Thầy giang rộng thiết tha đợi chờ,
Nam Giao