ĐƯỜNG LÊN NÚI SỌ
Thầy đi chịu chết cho tôi,
Một mình cô quạnh đơn côi tủi buồn.
Bao lời sỉ nhục buông tuồng
Lần đầu ngã quỵ, âm thầm xót xa.
Có thấy Mẹ Ma-ri- a,
Hai hàng nước mắt chảy ra rụng rời.
Con thương Mẹ lắm mẹ ơi;
Nhìn Thầy Chí Thánh tả tơi dại khờ.
Giê-su vẫn phải đi mà,
E rằng không đến Golgo-ta kịp giờ.
Nhìn quanh bao kẻ đứng chờ,
Thấy người đau khổ thẩn thờ gẫm suy.
Si-mon quân dữ thị uy,
Kề vai tiếp Chúa cũng tùy sức thôi.
Mặt Chúa đầy máu mồ hôi,
Có người phụ nữ hởi ôi, tới liền!.
Tay cầm khúc vải tinh tuyền,
Đưa cho Chúa thấm in hình trên khăn.
Lần hai qụy ngã lại nằm,
Hò reo inh ỏi đạp lăn bời bời .
Hùa nhau không tiếc một lời,
Giê-su đứng dậy thôi thời tiếp đi.
Nhiều người phụ nử theo vì
Lòng đầy trắc ẩn rồi thì khóc than.
Giê-su quay lại nhìn ngang,
Các người chớ có kêu vang làm gì.
Tâm hồn rỏ nét chi li,
Lần ba qụy ngã nằm thì khá lâu.
Xác thân bần dập như vầy
Đến nơi núi sọ lòng đầy xót xa.
Chúng thời lột áo Thầy ra,
Thân mình bầm tím tróc da thật tình.
Cúi đầu cảm mến ân tình,
Tâm người yêu Chúa khắc hình Giê-su.
Từ nay chí quyết chăm tu,
Chi tâm yêu Chúa mây mù không buông.