HẬN MÌNH KHỜ DẠI
Bồn chồn ngày tháng tàn phai,
Hận mình khờ dại lạc phai tuổi đời.
Ngày mai chân rụng tay rời,
Hoàng hôn buông xuống hận đời ngu ngơ.
Đêm về mới thấy bơ vơ,
Từ ngày bỏ Chúa con thơ yêu đời.
Tự do đi lạc xa rời,
Cái thương, cái nhớ vui cười hư không.
Trăng tròn huyền nhiệm mênh mông,
Tương lai mờ mịt viễn vông ngày về.
Lao đao vấp ngã ê chề,
Vì ta bỏ Chúa say mê bụi đời.
Mây trôi lả lướt trên trời,
Có làn gió nhẹ gọi mời nhớ thương.
Đời tôi lạc bước tơ vương,
Bóng hình giã tạo tai ương giờ nầy.
Nỗi sầu ôm mối đắng cay,
Qúa khứ trở lại ngô ngây cười giòn.
Niềm đau nhân thế hao mòn
Giàu sang phú qúy không còn ước mơ.
Ngôi Lời vẫn đợi vẫn chờ,
Hồng ân Thiên Chúa vô bờ xót thương.
Trở về bên Chúa tơ vương,
Cúi đầu tạ tội can trường vững tin.
Con nhìn mắt Mẹ rung rinh,
Hạt châu giỏ giọt mối tình thánh thiêng.
Cha chờ Mẹ đợi triền miên,
Ân tình Rữa tội nỗi niềm cưu mang.
Giê-su gạch nối cầu thang,
Thoáng nghe trong gió tiếng cầu kinh đêm.
Trở về bên Chúa êm đềm,
Vui ngày hội ngộ bên thềm yêu thương.
Nam Giao