HOÀNG HÔN NGẢ BÓNG ĐỒI SIM
Hoàng hôn ngả bóng đồi sim,
Mưa chiều nặng hạt một mình cô đơn.
Ngày mai ta thác trọi trơn,
Các nhà bác học tiên đơn giúp đời.
Thế rồi cũng phải xa rời,
Con tàu định mệnh Chúa Trời gọi ta.
Hai hàng nước mắt hòa ca,
Giã từ đời tạm thi ca một mình.
Mối tình trần thế biện minh,
Giàu sang phú quý hiện hình chi chi.
Tâm linh sáng quá chi li,
Hai tay đơ cứng mang gì đi theo.
Giờ này mới thấy cheo leo,
Một mình cô quạnh ôi eo thấm buồn.
Giấc mơ mộng mị diễn tuồng,
Hết rồi đơn chiếc nằm suông đợi chờ.
Hôm nay khoảng trống hồn mơ,
Niềm tin Thập Tự giang tơ đợi chờ.
Trần gian hạnh phúc lu mờ,
Đăm chiêu giông bão con thơ dại khờ.
Ân tình Hoà Giải vẫn chờ,
Tình thương mạch suối Mẹ mơ con về.
Phút giây quỷ ám tứ bề,
Tay con Mẹ nắm bến mê đợi chờ.
Giê-su Nhà Tạm huyền mơ,
Suối thiêng mạch nước con thơ trầm mình.
Linh hồn tươi sáng an bình,
Tình Cha nghĩa Mẹ chung tình an vui.
Đời con đến bến vinh quy,
Giê-su Anh Cả quang huy Nước Trời.
Tình thương của Chúa cao vời,
Tỉnh đi kẻo phải muôn đời xa Cha.
Nam Giao