Lạy Chúa, Cao Cả Thay Tấm Lòng Nhân Hậu,
Chúa Dành Cho Kẻ Kính Sợ Ngài,(Tv 31;20)
Vai mang Thập Tự sớm mai,
Vui mừng vươn thẳng, hoà hài yêu thương.
Theo Thầy hết phải lạc đường,
Cao đưa Thập Giá lên hương cuộc đời.
Đức Kitô vẫn là một, hôm qua cũng như hôm nay, và như vậy mãi đến muôn đời”
(Dt 13, 9).
Xin Ngài soi sáng tâm linh ,
Cho con nhìn thấy lỗi lầm đeo mang.
Ngôi Lời đã xuống trần gian
Sử ghi đậm nét Chúa thương loài người
Trên đời này chúng ta không có thành trì bền vững vì thế gian vạn sự qua.
Chúng ta là những con người đặt niềm tin vào Chúa Giêsu Kitô luôn ca vang:
“Cùng quyết theo đường Chúa, phụng sự Thiên Chúa dấn thân cho niềm tin”
Sống đời con Chúa chỉnh tề,
Cha tôi thương quá, vỗ về sớm hôm.
Hôm nay có ngọn gió nồm,
Thổi vào tâm thức gọi hồn ăn năn.
Thầy Chí Thánh mời gọi chúng ta hãy bước theo Thầy, sống với Thầy để làm nhân chứng tình yêu của Thiên Chúa.
Người Ki-tô hữu trưởng thành,
Say mê Lời Chúa trung thành sống ngoan.
Vai mang Thập Tự lo toan,
Cùng Thầy chung bước hân hoan ngày về.
Tình yêu mến Chúa Giêsu là môn học trên đường gian khổ.
Lời Chúa: “Nếu ai muốn theo Thầy, thì hãy từ bỏ mình đi, và vác thập giá mình mà theo Thầy”.
Tình yêu Thiên Chúa tơ vương,
Vẫn thương, vẫn đợi, vấn vương loài người.
Khóc thầm luyến tiếc ngày trôi,
Lắng nghe đáp trả lời mời Giê-su.
Lạy Chúa, con yêu mến Chúa, vai mang Thánh Giá đời mình tiến lên.
Thập giá của bổn phận với ơn gọi của mình đã chọn, điều đó không tránh khỏi. Ta phải lê gót cất bước cho đến cùng; với nguồn ơn thánh Chúa giúp, ta có thể an bình vui sống chịu đựng vì đó là thập giá có tình yêu.
Khi gặp đau khổ, nhìn lên thập giá Chúa Giêsu để nghe Ngài thầm nhủ:
“Ơn Thầy sẽ đủ cho con.” (2 Cor 12, 9)
Lạy Chúa, theo tự nhiên con đâu muốn thập giá vì thập giá làm con mang thương tích.
Nhưng Chúa đã ngã và trỗi dậy để dạy con: “Muốn theo Thầy con phải vác thập giá mình mà theo” vì không có con đường nào khác.
Hình ảnh Chúa Giê-su hiện rõ nét trong tâm hồi tôi, đầu thì gai nhọn gắm sâu, vai thì vác thanh gỗ nặng với hai tay đang ghì chặt không buông.
Tiếng Thầy vang vọng: Thập giá tự nó không phải là con đường tình yêu, vì thế mọi người đều chạy trốn; nhưng Thầy đã tiến lại và vác lên để thập giá để trở thành Thập giá với chữ hoa vì có tình yêu mỗi khi tin Thầy đang chung vác với con.
Tình thương Thiên Chúa bao la,
Đời ta không thể trầm kha vong hồn.
Trở về quyết chí bảo tồn,
Ẩn trong tình Chúa, ca luôn yêu Ngài.
Vì sao Chúa chọn thập giá hào quang, nhìn Thầy lê bước, tâm con bồi hồi.
Thập giá nặng trĩu thương đau vất vã, Chúa lê bước trong đơn côi buồn tủi, ngã một lần, Chúa vẫn đứng lên, lê buớc nữa, nhìn tình yêu cay đắng, lần hai lại ngã, nằm lâu, chúng đá, chúng đạp mình Thầy nát tan. Lần ngã cuối cùng, ôi đau đớn quá, nhưng rồi cũng đến được đồi Can-vê…
Gẫm suy con đường thập tự Chúa đã đi xưa, biết bao sỉ nhục đau thương tủi buồn, một mình lê gót đoạn trường Can-vê, nêu gương cho người thế soi chung, để ta đón nhận thập giá đời ta, mang đầy hy vọng như Lời Thầy Chí Thánh: “Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, không xứng đáng là môn đệ Ta”
Người Kitô hữu phải vác thập giá làm nhân chứng, gieo vãi hạt giống Tin Mừng khắp nơi. Như chính Đức Giêsu đã trao phó nhiệm vụ cao cả cho các môn đệ, những người theo Người:
“Anh em hãy là nhân chứng cho Thầy đến tận cùng trái đất” (Cv 1, 6)
Con xin vác hết đường dài,
Nhìn lên trời thẳm van nài cậy trông.
Trăng thanh huyền nhiệm mênh mông,
Ngàn sao lấp lánh chạnh lòng đơn côi.
Tim con dấu ấn tình thương, mối tình Con Chúa tơ vương loài người.
Chúa ơi! Con đã hiểu rồi, Giê-su Thập Tự cho đời bình an.
Cho dù đời lắm chông gai, con vẫn muốn làm muôn đệ Ngài.
Nam Giao