MẸ LÀ THÁC NƯỚC HỒNG ÂN
Phai màu nắng nhạc chiều buông,
Đêm về trăng trở tôi vương sợi sầu
Hồn mình gợi sóng lo âu,
Ngày mai ta thác, về đâu hởi hồn?
Đánh rơi báu vật tình nồng,
Giàu sang, phú qúy cũng không đắp bồi.
Xót thương thân phận đơn côi,
Nhìn lên ảnh Mẹ ,Mẹ ôi! Con cầu.
Mẹ là chuỗi ngọc minh châu,
Chúa ban phúc lộc mưa ngâu trần đời.
Thánh Thần ấp ủ gọi mời,
Mẹ ôm Con Chúa Ngôi Lời ngâm nga.
Bên bờ sông thánh phù sa,
Cho đoàn con cái phong ba nguyện cầu.
Cuộc đời quả thật phù du,
Nắm bàn tay Mẹ, mịt mù không buông.
Đôi chân con đã mõi mòn
Thời gian đi mãi không còn nhớ thương.
Quanh con bóng tối vấn vương,
Con thơ qụy ngã tai ương đường trường.
Cô đơn buồn tủi đêm trường,
Nhìn lên trời thẳm, quê hương Nước trời.
Giê-su Con Mẹ ngôi Lời,
Xuống trần cứu chuộc cho đời con thơ.
Con xin mến Chúa thiết tha,
An bình vui sống trường ca tình Ngài.
Tâm con chí quyết van nài,
Không còn để Chúa vắng dài nhớ thương.
Chúng con quyết chi lên đường,
Ngưng làm Chúa khổ đoạn trường vì con.
Ai ơi! đừng sống lang bang,
Năng đi gặp Chúa, buồn than với Ngài.
Nam Giao