MỘT NGÀY CAY ĐẮNG TÌNH TRẦN
Con đường Thập tự mỏi mòn,
Hai mười thế kỷ vẫn còn tiếng vang.
Vườn dầu cô quạnh âm vang,
Mồ hôi thấm ước tráng vầng Giê-su.
Lăng tròn từng giọt đỏ ngầu,
Theo nhau rơi xuống nổi sầu cô đơn.
Giê-su cất tiếng van lơn,
Xin Cha cất chén lờn vờn đắng cay.
Nổi buồn im lặng bao vây,
Tối tăm, tăm tối hây hây thấm buồn,
Thánh thần âu yếm bảo tồn,
Nguyện xin đón nhận vuông tròn ý Cha.
Ai người an ủi cho Ta,
Chúa Cha nhìn thấy lại ra im lìm.
Ba lần cầu nguyện đều im,
Bạn thân của Chúa ngủ yên như tờ.
Mặt trăng tia sáng tờ mờ,
Giê-su đứng dậy mắt đờ xót xa.
Trở về gọi kẻ thương Ta,
Thôi đừng ngủ nữa chúng ra tới kìa.
Một đêm cô quạnh chia lìa,
Tim như trào máu cành lìa thân cây.
Bạn bè mê ngủ như vầy,
Ba năm giảng dạy cho đầy yêu thương.
Nam Giao