MƯA RƠI NẶNG HẠT CON ĐANG NHỚ THẦY
Mưa rơi tí tách bên hiên,
Nhìn qua cửa sổ nỗi niềm nhớ thương.
Trời buồn lòng cũng vấn vương,
Mưa rơi nặng hạt con đang nhớ Thầy.
Ngoài đường ngập nước như vầy,
Con không đến được thăm Thầy giờ đây.
Hướng lòng dâng chút tâm sầu,
Xin Thầy đón nhận kết câu ân tình.
Gẫm suy tình Chúa thương mình,
Nhớ về dĩ vãng mối tình ngây thơ.
Vào ra Nhà Chúa hồn mơ,
Một thời tuổi ngọc mộng mơ Ngôi Lời.
Thế rồi ngày tháng xa rời,
Không còn nhớ Chúa như thời tuổi thơ.
Thủy chung vẫn đợi vẫn chờ,
Nhìn con qụy ngã bóng mờ thế gian.
Trải bao nhiêu nỗi lầm than,
Bóng hình của Chúa, không ham ngắm nhìn.
Tiền tài danh vọng say tình,
Ngã vào động quỷ thân mình lọ lem.
Tiếng chuông nhà Chúa vang lên,
Như mời như gọi lên đền thăm anh.
Lắng nghe tiếng nói mong manh,
Tôi đà can đảm đi nhanh Nhà chầu.
Ân tình Rửa tội thâm sâu,
Lặng thinh, thinh lặng lệ châu chảy dài.
Xin Cha thương tấm hình hài,
Bao năm khờ dại miệt mài xa Cha.
Ngồi nhìn Nhà Tạm hòa ca,
Cúi đầu tạ tội cầm ca nhìn Thầy.
Linh thiêng giây phút sum vầy,
Ánh mắt nhìn Chúa như đầy bình an.
Nam Giao