NĂM THÁNG DẠI KHỜ
Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn, nào được ích gì? (Lc 9, 25 )
Tiền rừng bạc vạn mà chi,
Giã từ trần thế ra đi một mình.
Tiền tài danh vọng say tình,
Ngã vào động quỷ thân mình lọ lem.
Ngày mai lìa bỏ gian trần,
Giã từ thương tiếc người thân lắm mà.
Nghe lòng rung hạt châu sa,
Được làm con Chúa lơ là tình Cha.
Tình thương Thiên Chúa bao la,
Tỉnh đi kẻo phải trầm kha vong hồn.
Quay về bên Chúa Chí Tôn,
Ngày qua tháng lại, hoàng hôn đến gần.
Trải bao nhiêu nỗi lầm than,
Bóng hình của Chúa, không ham ngắm nhìn.
Đâu còn cơ hội mà rình
Thời gian năm tháng vô tình đi nhanh,
Làm sao lùi lại cho lanh,
Thế gian vạn sự mong manh thế mà.
Tiền rừng bạc vạn có là,
Hư không bạc bẻo lại ra vô tình.
Giờ chết chỉ có một mình,
Bạn bè thân thiết như hình chi chi.
Đâu còn cười nói làm gì,
Thăm tôi cũng chỉ là vì quen thôi.
Làm sao cứu được đời tôi,
Chỉ duy Thiên Chúa nhìn tôi mong chờ.
Người ơi! đừng có dại khờ
Ở nơi luyện ngục mà chờ tình thương.
Ánh mắt hối hận tơ vương,
Công bình của Chúa, Chúa thương đợi chờ.
Bí tích Hòa giải cận kề,
Trở về cho sớm mà lo linh hồn.
Nam Giao