NGỒI NHÌN SỢI NẮNG TƠ VÀNG
Ngồi nhìn sợi nắng tơ vàng,
Nhẹ nhàng trong gió bàng hoàng nhớ thương.
Đời ta một kiếp tơ vương,
Nó đi, đi mãi, hoài thương không về.
Cuộc đời say đắm đê mê,
Nghĩ đời sống mãi lê thê lâu bền.
Thời giờ tích tắc bồng bềnh,
Thoáng qua nhìn lại, êm đềm trôi qua.
Đời ta vẫn mãi là ta,
Sống sao lãnh vậy, mình ta ôm sầu.
Xoè tay hứng hạt mưa ngâu,
Cuộc đời lang bạc, khổ đau gọi mời.
Giờ nầy, mới thấy chơi vơi,
Chị hằng ló dạng lưng trời trên cao.
Tâm tôi lên tiếng thì thào,
Như hờn như giận đi vào hồn thơ.
Lắng nhìn ngắm ánh trăng mơ,
Bỏ qua ngày tháng thời giờ trôi mau.
Quay tròn cuộc sống thương đau,
Say mê lạc thú thi nhau cười giòn.
Giờ nầy mới thấy hao mòn,
Làm sao quay lại vuông tròn như xưa.
Xin Trời cho một trận mưa,
Ước dầm thân thể cho chừa đi rong
Gẫm suy nhìn lại đoạn trường,
Người Ki-tô hữu được vươn tới trời.
Tạ ơn Con Chúa Ngôi Lời,
Hy sinh chuộc tội cho đời con thơ.