NGỒI TRÊN ĐĨNH PHÙ VÂN
(2) Cao cả thay ÐỨC CHÚA là Thiên Chúa chúng ta,
Ðấng thật xứng muôn lời ca tụng trong thành đô của Người! Tv 48
Ai ngồi trên đỉnh phù vân,
Tưởng rằng sẽ sống bình an mãi hoài.
Không còn giây phút u hoài,
Thình lình thần chết đoái hoài đến ta.
Xoè tay hứng hạt mưa sa,
Ngày mai rồi phải lìa xa bạc vàng.
Các nhà khoa học xếp hàng,
Tài cao học rộng cũng đành đứng im.
Lắng nghe tiếng đập ở tim,
Để mà biết được nhắn tin của trời.
Đời ta quả thật chơi vơi,
Bình an không đến buồn ơi, hỡi buồn.
Cả đời đã sống buông tuồng,
Còn giờ đâu nữa mà mong chết lành.
Đồng hồ tích tắc trung thành,
Nghe như tiếng gọi mong manh đợi chờ.
Màn đêm buông xuống mà lo,
Mong tìm giấc ngủ qua giờ buồn đau.
Tiếc thời trai trẻ qua mau,
Sống xa tình Chúa, ôm sầu giờ đây.
Đôi chân ta đã yếu gầy,
Làm sao đứng dậy đi chầu Chúa đây.
Ngoài trời gió lộng hây hây,
Đớn đau, đau đớn hồn nầy ăn năn.
Giờ nầy mới thấy tài năng,
Con người bé nhỏ, hung hăng nỗi gì.
Ai không đến phút sinh thì,
Nằm trên giường bệnh ôm ghì xót xa.
Thú vui trần thế lìa xa,
Dẫu vàng nghìn lạng khó mà chuộc mua.
Được gì ta nghĩ hơn thua,
Cúi đầu thầm thỉ, xin thưa Cha hiền.
Giao hòa hoà giải theo liền,
Cha chờ Mẹ đợi triền miền mong chờ.
Tình thương Thiên Chúa vô bờ,
Phút giây hiện tại con thơ dâng lời.
Thương con nên Ngài vẫn đợi,
Hồng ân hiến tế của đời Con Cha.
Họp đoàn tín hữu hoan ca,
Tình Cha lai láng trường ca ngày về.
Nam Giao