“Người Là Ai Mà Cả Gió Lẫn Biển Cũng Đều Vâng LệnhNgười?”

04/04/2020
“Người Là Ai Mà Cả Gió Lẫn Biển Cũng Đều Vâng LệnhNgười?”

Mc 4, 35-41 (Hl 35-41)

 

 

 

Đêm khuya tĩnh lặng như tờ,
Con thuyền lướt sóng, vô bờ mênh mông.
Thình lình gió chướng bão bùng,
Các ông sợ quá, vô cùng quýnh lên.

 

 

Nước vào tràn ngập lênh đênh,
Thầy ơi! chúng ta chết đến nơi rồi.
Sao Thầy bình thản không lời,
Đoàn con hoảng sợ lắm thời bồn chồn.

 

 

Phút giây thinh lặng trầm ngâm,
Chúa Con yên giấc âm thầm êm trôi.
Gối đầu, chiếc gối ngủ thôi,
Bao nhiêu thuyền khác nổi trôi theo cùng.

 

 

Thầy đây đựng sợ bảo lùng.
Đức tin qùa tặng theo cùng bịnh an
Giê-su cất tiếng ôn tồn,
Ngăm đe gió hú im mồm lặng thinh.

 

 

Truyền cho sóng biển im lìm,
Tức thì phẳng lặng, yên bình trăng thanh.
Tông đồ rung động lâng lâng,
Phát lên cảm phục, tâm thần mến yêu.

 

 

Người đầy uy thế không kêu,
Cho ta nhìn thấy mĩ miều cậy trông.
Giê-su quả thật trinh trong,
Muôn dân ở thế, đợi trông mong chờ.

 

 

Sóng lòng biến động tái tê,
Cho con can đảm tỉ tê nên lời.
Đời con quả thật tả tơi,
Tình Cha bao phủ sáng ngời yêu thương.

 

 

Hôm nay thế giới tan thương,
Dịch bịnh  “Covich” tơ vương loài người
Sa-tan nó đã mĩm cười,
Phục Sinh sẽ đến đất trời vinh quang

 

Nam Giao