NHÌN LÊN TRỜI THẲM MONG CHỜ

06/10/2020
NHÌN LÊN TRỜI THẲM MONG CHỜ
Sóng đời trước gió rung rinh,
Xa lìa tình Chúa, theo hình quỷ ma.
Dính vào, đâu dễ tháo ra,
Mắt mờ tai điếc cho ta lạc bờ.
Nhìn lên trời thẳm mong chờ,
Xin Cha đón nhận hồn thơ dại khờ.
Tỉnh rồi, mới thấy bơ vơ,
Tình đời tình bạn thẩn thờ thế thôi.
Ai người cứu được hồn tôi,
Chỉ duy Thiên Chúa nhìn tôi mong chờ.
Một thời tuổi ngọc mộng mơ,
Che nghiêng vành nón bài thơ qua cầu.
Một thời ong bướm theo hầu,
Con đà qụy ngã đeo sầu trầm luân.
Nụ hồng chớm nở ngày xuân,
Đã đem ra giữa gian truân chợ đời.
Chạy theo tiếng quỷ gọi mời,
Tuổi đời đẹp nhất, thả trôi dại khờ.
Đêm nay, mộng chẳng còn mơ,
Thương cho một kiếp bơ vơ bỏ Thầy.
Tâm tôi ớn lạnh như vầy,
Làm sao sống lại đong đầy hồn thơ.
Nhìn lên Thánh Giá đê mê,
GIÊ-SU đau đớn tái tê tình người.
Từ nay không sống lôi thôi,
Con cầm tay Mẹ bồi hồi tiếc thương.
Thánh Thần Chúa đến hoà hương,
Con thưa với Chúa con thương Chúa nhiều.
Nam Giao