Con Đường Thập Tự   (Thơ)  ***
(1)

Con đường Chúa đã đi qua,
Hai ngàn năm còn đó chưa hề phai.
Di tích rõ rệt không sai,
Hãy mau nhìn đến tương lai đang chờ.

Lạy Thầy Chí Thánh con thờ,
Xót xa tình Chúa vô bờ đoái thương.
Giê-su xuống thế tỏ tường,
Làm sao chối được con đường Chúa đi.

Trần gian danh vọng là vì,
Ai ai người thế cũng thì ưa theo.
Sao Thầy lại phải gieo neo,
Khác thường người thế lại trèo lên cây.

Nhìn lên Thập giá từ đây,
Không làm bao kẻ như vầy khổ nguy.
Nghèo thì thấp bé lại tùy,
Cúi đầu vâng dạ nên uy cho người.

Tự cao tự đại trò cười,
Hiền lành khiêm nhượng thắm tươi với đời.
Giê-su đổi ngược thế thời,
Dạy bài trên Núi Nước Trời hiến chương.

Khí giới chính là tình thương,
tự cao tự đai không đường đi lên.
Tiền tài dầu có làm nên,
Để ta xây dựng trên nền yêu thương.

Mai ngày kết thúc đoạn trường,
Gặp Thầy gặp bạn thiên đường trên cao.
Nhìn lên trời thẳm trăng sao,
Về đêm im lặng biết bao lạnh lùng.

Thầy đi cầu nguyện trong Vườn,
Mồ hôi thành máu không ngừng toát ra.
Ai người an ủi cho Ta,
Chúa Cha nhìn thấy lại ra im lìm.

Ba lần cầu nguyện đều im,
Bạn thân của Chúa ngủ yên như tờ.
Mặt trăng tia sáng tờ mờ,
Giê-su đứng dậy mắt đờ xót xa.

Trở về gọi kẻ thương Ta,
Thôi đừng ngủ nữa chúng ra tới kìa.
Một đêm cô quạnh chia lìa,
Tim như trào máu cành lìa thân cây.

Bạn bè mê ngủ như vầy,
Ba năm giảng dạy cho đầy yêu thương.
Loài người đâu có am tường,
Xác thời yếu đuối hồn thường ngã theo.

Thầy thương biết cả sơn keo,
Thôi thì thức dậy chạy theo biết liền.
Một là theo Chúa hay tiền,
Vì mê tiền bạc gắn liền thân ta.

Việc làm chính của Giu-đa,
Giê-su Thiên Chúa bao la thương thầm.
Cầu mong cho nó hồi tâm,
Tự do chọn lựa cứu thân đời mình.

Thầy là Thiên Chúa chứng minh,
Ăn năn hối cải thật tình Cha tha.
Vì thương Thiên Chúa chờ ta,
Giê-su nhân ái đã ra cứu đời.

Thầy đi loan báo khắp nơi,
Tin mừng cứu độ là lời Chúa Cha.
Giết-sê-ma-ni đó là,
Nơi Thầy cầu nguyện đi ra tử hình.

Giu-đa làm bộ thương tình,
Hôn Thầy một cái in hình bắt đi.
Chương trình Cha đã chi li,
Con xin chấp nhận ra đi vâng lời.

Chỉ mình Đức Mẹ không lời,
Đau lòng Mẹ lắm tơi bời ruột gan.
Chúng mang gậy gộc ngang tàn,
Bạn thân của Chúa tan hàng chạy xa.

Sợ là quân dữ điều tra,
Phê-rô chối Chúa đến ba lần liền.
Ông ta nhớ lại lời thiêng,
Thầy thời nói trước mắt liền ước mi.

 

(2)

Cái nhìn của Chúa ra đi,
Xem ông như thể là vì thương thôi.
Thầy đi chịu chết cho tôi,
Một mình cô quạnh đơn côi tủi buồn.

Bao lời sỉ nhục buông tuồng,
Hà dua xua nịnh hô luôn giết Thầy.
Ông Phi-la tô nhận thấy,
Giê-su vô tội sao bầy cáo gian.

Nhưng vì sợ phải gian nan,
Giao cho chúng đánh thân tàn thảm thương.
Mình Thầy nát cả như tương,
Chúng cười nhạo báng nhiều đường khinh khi.

Chơi trò bịt mắt bắt đi,
Đố ai là người đánh mi xem nào.
Giê-su im lặng như sao,
Vòng gai quấn tròn làm mão đội đầu.

Phila-tô gọi chúng đem hầu,
Đứng cao cho thấy thân đầy máu me.
Rồi thì cho chúng nó nghe,
Ba-ra- ba lại là bè ác ôn.

Hai người tha một ôn tồn,
Giê-su vô tội ta tôn kính Ngài.
Luật sỉ biệt phái van nài,
Xui đoàn dân chúng khôi hài la to.

Tha Ba-ra-ba giùm cho,
Giê-su vô tội ta lo hận lòng.
Luệt sỉ biệt phái chạy vòng,
Chúng tôi gánh chịu đồng lòng đừng lo

Đem mau chậu nước ra cho,
Cũng vì danh vọng co ro trả lời.
Giê-su quả thật Con Trời,
Ta không đổ máu ở nơi người nầy.

Giê-su đã nói như vầy,
Ta vua ở chốn sáng đầy trời cao.
Xui đoàn dân chúng lao xao,
Chúng tôi đánh chết nó nào có chi.

Thế là ưng thuận chia li,
Giao cho dân chúng đem đi giết Thầy.
Thân cây Thánh giá to vầy,
Đưa cho Chúa vác ôi đầy xót thương.

Ba năm phép lạ trên đường,
Bao nhiêu nhân chứng am tường giờ đâu.
Các người thân nghĩa lo âu,
Sao Thầy im lặng chuốc sầu thế thôi.

Người xô kẻ lấn hởi ôi!
Giê-su phép lạ nay thôi hết thời.
Làm sao biết được ý Trời,
Nhìn Thầy thấm thía Con Trời chứng minh.

Trên vai vác nặng thật tình
Ra đi thất thểu một mình tủi thân.
Nhìn quanh chả thấy người thân,
Lần đầu ngã quỵ âm thầm xót xa.

Có thấy Mẹ Ma-ri- a,
Hai hàng nước mắt chảy ra rụng rời.
Đi theo dấu máu con rơi,
Chúng xô chúng đá tơi bời con ta.

Giê-su vẫn phải đi mà,
E rằng không đến Golgo-ta kịp giờ.
Nhìn quanh bao kẻ đứng chờ,
Thấy người đau khổ thẩn thờ gẫm suy.

Si-mon quân dữ thị uy,
Kề vai tiếp Chúa cũng tùy sức thôi.
Mặt Chúa đầy máu mồ hôi,
Có người phụ nữ hởi ôi tới liền!.

Tay cầm khúc vải tinh tuyền,
Đưa cho Chúa thấm in hình trên khăn.
Lần hai qụy ngã lại nằm,
Hò reo inh ỏi đạp lăn bời bời

Hùa nhau không tiếc một lời,
Giê-su đứng dậy thôi thời tiếp đi.
Nhiều người phụ nử theo vì
Lòng đầy trắc ẩn rồi thì khóc than.


 

(3)               Trang Nhà

Giê-su quay lại nhìn ngang,
Các người chớ có kêu vang làm gì.
Tâm hồn rỏ nét chi li,
Lần ba qụy ngã nằm thì khá lâu

Xác than bần dập như vầy
Đến nơi núi sọ lòng đầy xót xa.
Chúng thời lôt áo Thầy ra,
Thân mình bầm tím tróc da thật tình.

Tâm hồn nó ác như tinh,
Sa tan quỷ dữ đứng rình xem sao.
Chương trình Thiên Chúa thế nào,
Nằm trên Thánh giá tự hào hy sinh.

Chương trình cứu rổi chúng sinh,
Con đà lãnh nhận trong tình yêu thưong.
Thân mình con nát như tương,
Trở thành lễ phẩm nên hương là vì.

Thế rồi đến phút sinh thì,
Trối Gioan cho Mẹ chính vì Con thương.
Đời Mẹ đau khổ can trường,
Đức tin can đảm khôn lường chứng minh.

Giê-su không nghĩ đến mình,
Cha ơi! Sao nở im lìm bỏ con.
Xin tha cho chúng còn non,
Mở mắt không thấy là Con Chúa Trời.

Muôn dân khắp chốn nơi nơi,
Cho Con chấp nhận nên lời xin Cha.
Thế là hoàn tất cả mà,
Hồn con phó thác tay Cha giờ nầy.

Giê-su tắt thở như vầy,
Tim còn chút máu ứ đầy tình thương.
Đổ ra cho hết vấn vương.
Lính canh đến chọc cạnh sườn Chúa tôi.

Tức thì máu nước tuôn trôi,
Chảy ra cho hết mới bồi trọn câu.
Ứng nghiệm Kinh thánh như vầy,
Cả đời chỉ quyết bắt cầu cho ta.

Để kêu Thiên Chúa là Cha,
Sống đời con Chúa phải ra can trường.
Tình thương bao phủ khác thường
Bao nhiêu ơn thánh trên đường con đi.

Con xin tâm niệm khắc ghi,
Đón nhận thập giá thực thi lời Thầy.
Với nguồn ơn thánh no đầy
Con xin lãnh nhận từ đây thấm tình.

Gẫm suy đời Chúa khổ hình,
Cho con tiến bước trong tình Cha yêu.
Đời con đã ngã về chiều,
Sống trong tình Chúa mỹ miều lắm thay.

Cúi đầu cám tạ dâng đầy,
Tình thương của Chúa ứ đầy từ bi.
An bình vui sống là vì,
Tình Cha bao phủ con thì hân hoan.

Từ đây phó thác hoàn toàn,
Có giờ viếng Chúa lo toan nổi gì.
Đến khi nhắm mắt sinh thì,
Hồn về bên Chúa khắc ghi cuộc đời.

Lương tâm tiếng nói cao vời,
In lên tất cả sống đời của ta.
Điều lành điều dữ phân ra,
Ta không chối cải vì ta đã làm.

Công bình của Chúa bao hàm,
Lòng nhân chờ đợi luôn ban ân tình.
Giê-su đứng giữa in hình,
Đời con theo Chúa nên tình Cha thương

Vì con đã sống can trường,
Tôn vinh Thiên Chúa môi trường chứng nhân.
Hãy vào họp bạn chí thân,
Thiên đàng là chốn để phần cho con.

Nam Giao *** 
 Trang Nhà