Đôi mắt nhân hiền
Mắt là cửa sổ tâm hồn,
Hiền lành hung dữ ôn tồn hiện ra.
Lời Thầy Chí Thánh dạy ta,
Khiêm nhu nhịn nhục mới là khôn ngoan.
Đời con bao nổi lo toan,
Làm sao chấp nhận hờn oan đong đầy.
Tâm hồn nặng gánh như vầy,
Chúa ơi sao dám giải khuây với Ngài.
Thế rồi đời lắm khôi hài,
Vô phương chạy chữa mới hoài đến Cha.
Nhà thờ nhà thánh siêng mà,
Ra vào cầu khẩn la cà xin ơn.
Nhìn lên Thánh giá van lơn,
Hai tay dang rộng rụng rời tái tê.
Nằm trên thập giá như mê
Thầy đà chịu chết chẳng nề hà chi.