TÔI PHẢI PHẢN TỈNH CUỘC ĐỜI TÔI
“Chính Chúa là nơi con ẩn náu, Giữ gìn con khỏi bước ngặt nghèo.” (Tv 32,8).
Lạy Chúa, Chúa biết con cần Chúa biết bao, hơn cả nai kia mong tìm suối mát!
Đời người đâu sống lâu dài,
Lại còn ăn ngủ miệt mài thêm lo.
Con đường trải trước mặt ta,
Đi không định hướng, rồi ra dại khờ.
Xin cho con biết thân phận mình; con được dựng nên từ bùn đất nhưng lại được Chúa yêu thương.
Xin cho con luôn mềm dẻo dưới ngón tay uốn nắn của Chúa.
Ngày qua tháng lại hững hờ,
Ánh trăng nửa khuyết lững lờ không trung.
Ngàn sao lấp lánh điệp trùng,
Báo ta nhận biết chân dung Chúa Trời.
Mỗi một giờ qua đi là thêm một bước tiến về cỏi chết.
Đường còn dài hay đã rút ngắn, ai nào có hay:
“Hôm nay bạn, mai tôi!” Làm sao chạy trời cho khỏi nắng?
Tâm con quả thật rã rời,
Vì xa tình Chúa, mê đời phù vân.
Thôi thôi, quay gót hồi tâm,
Hướng về Thiên Chúa từ nhân luôn chờ.
Sự sống thật Chúa ban cho tôi ở trong tầm tay của tôi,
tôi chỉ cần tin và yêu mến Lời Chúa là tôi có thể an bình đương đầu với sự chết.
Kitô hữu là người lữ hành đang săn tìm hạnh phúc.
Mà hạnh phúc, ai bán để ta mua, ai cho để ta nhận, ngoài Thiên Chúa ra.
Tình Cha biển rộng bao la,
Giê-su xuống thế vì là thương con.
Thời giờ báo vật đang còn,
Hồi tâm thức tĩnh là hơn, Cha chờ.
Tình yêu là hạnh phúc, nhưng ở thế gian nầy, ai định nghĩa được tình yêu???
Chỉ có Chúa Giêsu đã cụ thể định nghĩa và minh họa Tình yêu bằng mầu nhiệm Vượt qua của Ngài…
Hãy mau quay gót về đi,
Thánh kinh Lời Chúa thực thi ấm lòng.
Đừng nên hờ hững đi hoang,
Một mai phải thác rồi lòng xa Cha.
Loài người khao khát tình yêu nên mới đi tìm Đạo
để được niềm tin và quyết tâm tìm được cỏi phúc khi kết thúc đời tạm nầy.
Chỉ có Kitô giáo mới là đạo tình yêu vì Thầy Chí Thánh của chúng ta đã chết vì yêu
để chúng ta được sống trong yêu thương và rồi phục sinh trong ngày sau hết.
Đức tin can đảm bám Thầy,
Đến giờ hấp hối lòng đầy cậy trông.
Thiên đàng vỉnh phúc chờ mong,
Trần gian sao cản nổi con tìm về.
Thời gian trôi từ biến cố nầy sang biến cố khác. Tôi hồi tâm suy nghĩ, mới nhìn thấy rõ.
Vì có ngày giờ năm tháng mới có kỷ niệm và đợi chờ. Đừng đánh mất thời gian kẻo phải mất luôn cả cuộc đời.
Từ lâu con đã dại khờ,
Bỏ quên tình Chúa bơ vơ trên đời.
Nhiều đêm thức giấc cầm canh,
Lắng lòng nghe vạc kêu canh mà sầu,
Thời gian qua đi, không bao giờ trở lại.
Tôi chỉ nhìn về phía trước thôi, nuối tiếc chả ích gì, phải lo chuộc lại những gì đã mất.
Còn thì giờ là còn hy vọng, chỉ tuyệt vọng khi không còn thời giờ để chuộc lại lỗi lầm và hành thiện.
Ai ơi! chớ có ngũ mê,
Đời ta đến bến tái tê nỗi lòng.
Không còn giây phút cậy trông.
Con tim yên đập, còn mong được gì?
Đó là giây phút sinh thì,
Thời gian cuồn cuộn trôi đi hững hờ.
Chỉ có Thiên Chúa mong chờ,
Con ơi! đừng có dại khờ bỏ Cha.
Chúng ta là người Kitô hữu, chúng ta được tuyển chọn;
mỗi linh hồn là một tác phẩm tuyệt diệu vì giá máu cứu chuộc của Đức Kitô.
Chúa ban cho ta tự do để quyết định đời sống của chúng ta.
Tình thương của Chúa kiên nhẫn đợi chờ, đại lượng yêu thương,
chỉ muốn thuyết phục ta; bằng mọi giá,
Ngài sai phái Thanh Thần thúc giục và hướng dẫn để ta tự ý thuận theo Ngài.
Vì thương, Cha vẫn mong chờ,
Ngày qua tháng lại, con thơ hững hờ.
Đời con yếu đuối dại khờ,
Tỉnh đi, kẻo phải bâng quơ đường về!
Con xin phản tỉnh chỉnh tề,
Giã từ cuộc sống u mê thế trần.
Biết tìm bên Chúa nương thân,
Chuyên chăm Lời Chúa nhật tân trong Ngài.
Con biết lúc nào Chúa cũng vẫn đợi chờ và gõ cửa lòng con để cho con thông dự vào sự sống đời đời.
Lạy Thầy Chí Thánh, con yêu mến Thầy.
Nam Giao