TÔI SẼ ĐI VỀ ĐÂU?
KHI TẮT NẮNG TRÊN DÒNG ĐỜI TÔI
Thánh chỉ Ngài, con xin tuân giữ, xin Ngài đừng nỡ bỏ rơi con. TV 119
Tôi ngồi đợi gió gọi mời,
Khơi nguồn tâm sự cuộc đời trôi qua.
Quê hương hai chữ đậm đà,
Sống là tạm gởi, rồi ra đi về.
Nhìn lên nửa mảnh trăng lu,
Tâm tôi sáng tỏ ảnh màu Giê-su.
Trăng sao không tỏ mây mù,
Hồn tôi ớn lạnh mịt mù xót xa.
Nhớ thời dĩ vãng mải mê,
Ta không mến Chúa tái tê rã rời.
Ngày mai lìa khỏi cuộc đời,
Hai bàn tay trắng gọi mời ra đi.
Tâm hồn ta nặng như chì,
Hết rồi dấu chấm, thực thi cuộc đời.
Bão giông, giông bão ngoài khơi,
Chuyến tàu định mệnh hồn tôi thế nào?
Người Ki-tô hữu nghĩ sao?
Lương tâm lên tiếng bản sao cuộc đới.
Tỉnh rồi mới thấy rã rời,
Làm sao chuộc lại để rồi đứng lên.
Đời người các bụi lênh đênh,
Nay còn mai mất bên thềm cô đơn.
Con xin tha thiết van lơn,
Niềm tin tươi sáng cao hơn muôn loài.
Ôm ghì lấy Chúa mãi hoài,
Đời ta đâu có tàn phai kiếp người.
Từ nay không sống lôi thôi,
Trở về cho sớm vản hồi tình Cha.
Giê-su hoài niệm vẫn mơ,
Bảy nguồn ơn thánh thời giờ hồng ân.
Kiên cường đứng dậy thành tâm,
Cha nhìn, Mẹ ngắm con ngoan trung thành.
Nam Giao