TÔI VÀO ĐỜI
Không vào đời bằng đôi chân,
Thoát thai đã biết khóc than mở đầu.
Chúa ban cho ở chốn nầy,
Hai người trao hứa tràn đầy yêu thương.
Bé là giây nối tầm thường,
Khi vui cha nẹ như đương thì thầm.
Tạ ơn Thiên Chúa thượng tầng,
Cho tôi báu vật tri ân Cha hiền.
Khi buồn mẹ lại than phiền,
Tại tôi có mặt nên nhiều khổ đau.
Nhưng mà có biết gì đâu,
Bé nào tha thiết sầu đau với đời.
Không quyền chọn lựa chốn nơi,
Trời Nam đất Bắc khắp nơi hoàn cầu.
Trong nhờ đục chịu phải hầu,
Mong nhờ cha mẹ ân cần chăm nuôi.
Đành rằng trách nhiệm chúng tôi,
Tự do chọn lựa nên thôi cam lòng.
Gẫm suy điều đó hết hòng,
Mẹ cha nâng niu còn trông nổi gì.
Nụ cười trong sáng lắm khi,
Bé ưa gần mẹ chỉ vì tình yêu.
Sửa nguồn nuôi dưởng bao nhiêu,
Nhìn cha nhìn mẹ là điều đầu tiên.
Trời ban cho được mẹ hiền,
Chăm lo săn sóc triền miên suốt ngày.
Bé thời ăn ngủ thơ ngây,
Tâm hồn bé thật ứ đầy trắng tinh.
Mẹ cha muốn vẽ nên hình,
Bé đành chấp nhận như tình yêu thương.
Cuộc đời đâu dễ bình thường ,
Mai ngày bé lớn lên đường mình thôi.
Nam Giao