VỀ ĐÊM THINH LẶNG NGUYỆN CẦU
Hồn tôi ơi! Hãy ngợi khen Chúa
Ngồi đây gợi nhớ trôi theo,
Hoàng hôn nhạt nắng mang theo nỗi buồn.
Sầu gieo cay đắng vào hồn,
Lệ rơi ướt má tâm cang nuốt sầu.
Về đêm thinh lặng nguyện cầu,
Ánh trăng mờ nhạt kết câu ân tình.
Lãng quên tiếng Chúa trong mình,
Kết thành băng giá, một mình cô đơn.
Sao Chúa không biết giận hờn,
Từ ngày bỏ Chúa đi luôn không về.
Giờ này mới thấy tái tê,
Riêu phong phủ kín cơn mê dại khờ.
Nghĩ thương tình Chúa luôn chờ,
Ngôi Lời luôn đợi mộng mơ ta về.
Bội tình, Chúa vẫn không chê,
Tình thương tha thứ vỗ về chờ ta.
Xin luôn thấm nét hồn thơ,
An vui biết được Chúa Trời cưng yêu.
Từ lâu tôi đã dại khờ,
Không học lời Chúa, bơ vơ đường về.
Đời tôi tăm tối lắm tề,
Giờ nầy hối hận tái tê nỗi lòng.
Không yêu, không mến, đừng mong,
Đừng chờ hấp hối cậy trông là vừa.
Cha ơi! con quyết xin chừa,
Lắng nghe Thần khí Thánh Thần dạy con.
Con không xin Chúa giàu sang,
Con xin được Chúa ôm con vào lòng.
Sống trong tình Chúa ôn tồn,
Cha tôi Thiên Chúa càn khôn trên trời.
Tâm hồn vui sướng thảnh thơi,
Anh em bốn bể khắp nơi một nhà
Nam Giao